Hành trình 22 ngày độc hành xuyên Việt: Đi để thấy Việt Nam thực sự rất đẹp
Gói gọn mọi thứ vào trong hai chiếc balo, tôi đứng giữa thành phố Hà Nội. Một suy nghĩ mơ hồ về bản thân chợt chạy vụt qua trong đầu tôi. Hai mươi hai tuổi, vừa bỏ việc, trả phòng và thanh lý hết mọi đồ đạc, chẳng còn gì ngoài chiếc Classic Bike và một khoản tiền, tôi chẳng biết sau chuyến đi này mình sẽ làm gì và ở đâu nữa.
Thế nhưng khi vừa ngồi lên xe, đội lên đầu chiếc mũ 3/4, đạp cần về số 1 và bắt đầu thả côn thì mọi suy nghĩ đó liền nhanh chóng tan biến vào khoảng không. Tôi cảm thấy chắc chắn hơn bao giờ hết về bản thân mình, về những gì mình đang làm, và sẽ không bao giờ hối hận về nó.
Nhiều bạn nhắn tin bảo tôi viết review, nhưng mọi thông tin có lẽ ở trên mạng có lẽ đã có hết cả rồi. Mỗi người sẽ có cách du lịch và trải nghiệm riêng mà không ai có quyền phán xét. Tôi chỉ muốn viết những dòng này để chia sẻ những trải nghiệm và kinh nghiệm của bản thân từ chuyến đi vừa rồi của mình, hi vọng là bạn sẽ thấy có chút hữu ích. “Vì đất nước mình còn đẹp, cần chi đâu nước ngoài, đặt chân lên mọi miền tổ quốc là ước mơ ta ước hoài”.
Những người bạn của tôi, trong những cuộc trò chuyện, bày tỏ rằng điều tôi đang làm thật tuyệt và họ cũng muốn được tự do như thế nhưng đang mắc kẹt trong cuộc sống của mình. Những người bộ tịch sẽ nói rằng: “Dễ thôi mà, cậu chỉ cần xách ba lô lên và đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều”. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Có lần tôi thấy những cái cây trong rừng nhiệt đới bị những sợi dây loằng ngoằng bó buộc chúng lại. Cuộc sống mỗi người cũng vậy, luôn bị trói bởi một hay nhiều trách nhiệm nào đó.
Tuy vậy khi nhìn những cái cây, chẳng thể phân biệt những sợi dây thực vật đó sống kí sinh hay do chính cái cây đó tạo ra nữa. Tôi cảm thấy may mắn vì không bị kìm hãm quá nhiều. Nếu bạn có ước muốn đi đâu đó, hãy lên kế hoạch và chuẩn bị thật kĩ cho nó. Khi ta còn trẻ, khi gốc rễ còn chưa cắm sâu vào lòng đất, hãy quật cường đứng dậy và làm điều mình muốn.
??̂̀? ????̂̉? ??̣ ???̛̃?? ??̀?
Θ Điều quan trọng nhất là có một tâm lý thật tốt. Những rủi ro tất nhiên là sẽ “có thể” xảy đến với mình. Trước khi đi vài ngày, tôi có nói chuyện với một vài người bạn thân thiết. Họ đưa ra những sự cố mà tôi có thể gặp phải và hỏi xem khi đó sẽ làm thế nào: hỏng xe, tai nạn, cướp đường,…
Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về những chuyện đó vì thế đã đưa ra những phương án giải quyết mà tôi có thể nghĩ ra được cho từng trường hợp. Nhưng chúng chẳng làm họ bớt lo lắng cho tôi. Vì thế tôi nói: “Em biết có thể những thứ tệ sẽ xảy đến, và cũng chưa biết sẽ làm như thế nào, nhưng em tin em sẽ có thể vượt qua được”.
Θ Điều thứ hai cũng không kém phần quan trọng là một tài chính rủng rỉnh. Quan điểm du lịch của tôi là mở rộng thế giới quan và trải nghiệm sâu. Bạn chẳng thể có điều đó nếu cứ phải suy nghĩ về tiền bạc. Nhớ mang theo chiếc ATM nhỏ nhắn của mình. Cuối cùng là về hành lý, bạn chẳng cần nhiều đồ đạc đâu. Hãy tối giản mọi thứ cần thiết và sống như một minimalist.
Đ? ???̂?, đ?̂̉ ???̂́? ???̣̂? ??? ??̀?? ???̣̂? ??̛̣ ???? đ?̣?.
Nếu bạn có đọc bài viết trước về niềm đam mê về những cung đường của tôi, thì ở cuối bài, tôi có nói rằng cuộc phiêu lưu sẽ kéo dài xuống miền Nam. Và thật tuyệt khi tôi làm điều đó. Tôi đang diễn sâu một cách ngớ ngẩn rằng mình là Adam Levine và hát Sugar các thứ thì bỗng chợt câm nín khi băng qua đèo Ngang vì choáng ngợp. Tôi chuyển qua đọc thơ: “Bước xuống đèo Ngang bóng xế tà,…” Tôi đã cảm thấy lạnh người và suýt khóc khi cảm thấy những đám mây sà xuống để tôi băng qua vào lúc hoàng hôn khi leo đèo Hải Vân một lần nữa.
Anh bạn Dave của tôi cũng thú nhận là đã rớt nước mắt khi tới đây. Chiếc loa bluetooth đang phát bài “Đến bao giờ” của Cá Hồi Hoang. Phía bên trái là bờ biển Phan Thiết, nơi những con sóng không còn vỗ về mà đang xô nhau dữ dội. Đường vắng tênh.
Tôi đeo một cái kính đen, cưỡi chiếc tay côn màu đen nốt, hơi ngả người về phía sau cho gió căng lồng ngực. Bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngầu lòi như một nhân vật nọ trong bộ phim nào đó mà tôi đã từng xem. (haha).
Mỗi địa điểm đều mang dấu ấn riêng. Cứ lang thang như vậy, một mình một ngựa, qua từng vùng đất. Đất nước mình thật rộng lớn, bầu trời thật cao, và mình thì thật nhỏ bé. Tôi đã cố ghi lại nó bằng những chiếc camera của mình, nhưng chẳng thể nào đẹp bằng những gì mình nhìn thấy.
Điều đó làm tôi bực mình khi nhìn vào những tấm hình. Cho nên càng đi tôi càng lười chụp ảnh. Janina đã nói: “Đôi mắt chúng ta là chiếc camera tuyệt nhất”. Giá mà tôi có thể móc mắt mình ra rồi bật chế độ preview cho các bạn xem. Vừa scroll, bạn vừa tỏ ra hào hứng, và tôi kiểu “Uhmmm, đó là những thứ mà tớ đã thấy đấy, đẹp nhờ”.
Đ??̂̀? ??̂? ???́?? ??̂̀ ???̣̂? ???̣? ??
Trong cuộc sống hằng ngày, dường như ta quên đi việc trò chuyện với bản thân mình. Mỗi khi có thời gian chết và không biết làm gì, như một thói quen, ta lấy chiếc iPhone của mình ra, bắt đầu scroll và đọc những tin tức chẳng mấy liên quan. Ta chạy trốn bản thân, bỏ mặc nó và không thèm trò chuyện.
Khi chạy xe, chỉ còn tôi, tay lái, hành lý phía sau và con đường phía trước. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời để trò chuyện với chính mình. Tôi nghĩ về những mối quan hệ đã qua, và biết ơn nó. Tôi nghĩ tới những sai lầm ngu ngốc của mình (tôi mắc rất nhiều sai lầm), và tự cười vào mặt mình. Tôi nghĩ về những vất vả của bố mẹ, hai mắt ướt nhòe, chắc trông tôi lúc đó thật ngớ ngẩn. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì tôi có thể cảm mọi thứ thật rõ ràng.
???̛̃?? ???̉? ?????̣̂? ??̛́? ??̉
Đi đến đâu tôi cũng đều có những người bạn dang rộng vòng tay đón tôi và chỉ tôi những điều mới lạ. Nếu bạn có để ý rằng, đồ ăn sẽ thay đổi dần dần từ Bắc xuống Nam, mỗi nơi một chút rồi sau đó thành một món chẳng liên quan gì tới món ban đầu với tên gọi cũng khác hẳn.
Giọng nói con người cũng thế, bắt đầu từ miền Bắc, sử dụng thanh ngang khá nhiều, rồi âm thanh chỉ còn dấu nặng khi đến Huế, và đến Phú Yên thì chẳng hiểu nổi dấu má như thế nào (bạn có thể tưởng tượng rằng ai cũng nói giọng của Mr Cần Trô trên tivi).
Tôi chăm chỉ dậy sớm để ngắm bình minh. Hoàng hôn mỗi nơi một khác. Là một gã vô thần nhưng tôi cũng rất hứng thú tìm hiểu về văn hóa và tôn giáo. Ở Đà Lạt còn được tập tành nhảy B-boy. Night life ở Sài Gòn siêu đỉnh, các quán bar chỉ đóng cửa lúc 5 giờ sáng. Những trải nghiệm khiến tôi trở nên giàu có.
???̂̉? ??̛? ??̂̀ ??? đ?̀??
Tôi chuyển ra sống ở Quảng Ninh khi còn quá bé, nên những kí ức về người thân và họ hàng không thực sự rõ ràng. Chuyến đi này, với sự hỗ trợ đắc lực từ bố, tôi đã có những kỉ niệm đáng nhớ khi tìm về những người có cùng dòng máu.
Dượng Kem kể cho tôi nghe về câu chuyện lập nghiệp của bố và nguồn gốc của cái tên mà anh em tôi có. Dượng Thảo cao hứng nói về bố thời trẻ trông thư sinh như thế nào. Anh Ngọc chở tôi một vòng quanh thị trấn Quý Hợp bằng chính chiếc xe tôi đi. Anh chạy bảnh lắm vì hồi trẻ anh có con Minsk số dách.
Chú Hưng bạn thân của bố ở Hà Tĩnh nhắc lại chuyện những ngày đầu cửa tiệm làm ăn khó khăn. Áp lực đặt nặng vai nhưng bố quyết định đưa ba mẹ con ra thành phố sau lời khuyên của chú. Anh Huy và gia đình bên nhà ngoại tiếp đón thật nồng ấm.
Rồi tôi gặp lại những người đã cùng lớn lên thuở còn bé xíu, anh Hoàng, chị Hạnh đã vào Long Khánh lập nghiệp. Tất cả những điều đó làm tôi yêu thêm gia đình, và luôn luôn nhớ về nguồn cội.
???̛̃?? ???̛?̛̀? ??̣? ????̣̂? ??̛̀?
Suốt cuộc hành trình, nhiều bạn reply story của tôi và hỏi: “Tại sao anh lại có nhiều bạn tốt thế”. Sang đã bảo với tôi rằng “Sống như thế nào thì sẽ gặp được những người như thế đó man”. Đó là cách mà lực hấp dẫn tồn tại. Hôm gặp nhau ở Đà Lạt, Sang dẫn tôi qua đồi số 7. Tôi bảo Sang hãy bật nhạc của cậu. Cậu mở Funk Soul, và hai đứa khởi sự bắt melody và nhảy nhót. Bầu trời Đà Lạt hôm đó đó nhuộm ombre màu cam, cậu bạn đang cao hứng nhảy nhót, nhìn sang tôi, cũng đang cao hứng nhảy nhót, cười to: “Haha, lần đầu mình gặp nhau đó man”.
Phải cảm ơn Quỳnh Hương rất nhiều vì đã đem Sang đến cho anh. Anh quý Sang chết được. Anh bạn Dave gặp tôi trong một quán rượu ở Đồng Hới khi đang ngồi ở quầy bar, hỏi xem tôi có bán weed không? Tôi bảo tôi không có, nhưng tôi có tình bạn nè lấy không? Dave cười, giới thiệu cho tôi Janina, bạn gái của ổng.
Kinh Thành Huế, chụp với anh bạn Dave
Dave đi du lịch một mình đã được 5 tháng, đến tháng thứ 3 thì gặp Janina, cũng đang đi một mình. Thế là hai anh chị yêu nhau luôn và đi du lịch cùng nhau cho đến giờ. Tôi gọi một ly juggerborg. Họ đưa ra cho tôi 1 shot juggermeister và một ly coke (?). Dave hỏi tôi uống kiểu gì đấy. Tôi bảo đấy là một bí mật. Chúng tôi thân nhau rất nhanh. Ba người bọn tôi còn hẹn hò nhau hai lần nữa ở Huế và Hội An.
Những người bạn tuyệt vời của tôi
Trong một lần say sưa và sắp phải chia tay nhau, ngồi ở sảnh khách sạn, Dave nghẹn ngào nói với tôi rằng: “I’m so lucky to meet you”. Tôi cũng nghẹn ngào: “Me too”. Hiện tại Dave đang ở Australia với Janina kiếm tiền đi du lịch tiếp . Hôm kia ổng còn nhắn bảo nhớ tôi các thứ. Còn hàng trăm câu câu chuyện thú vị nữa, tôi chẳng thể kể cho bạn hết được. Nhưng tin tôi đi, khi bạn mở lòng ra với thể giới, thì thế giới cũng sẽ ôm lấy bạn vào lòng.
???̂?? ??? ??? ???̂́? ??̂̀ ??̀?? ???̀?? ??̉? ??̀??:
- Thời điểm: tháng 3/2019.
- Tổng thời gian: 22 ngày.
- Chi phí: 25 triệu.
- Phương tiện: Brixton Bx 150 Scambler.
- Hành lý: 2 ba lô.
- Tổng quãng đường đi được: 3000km.
- Camera: Go Pro 7 Hero Silver, IPhone 6s.
- Sự cố: hỏng xe 1 lần, pikachu tóm 2 lần.
Lịch trình: Hà Nội – Hải Phòng – Thanh Hóa – Quỳ Hợp – Vinh – Hà Tĩnh – Đồng Hới – Huế – Đà Nẵng – Hội An – Quảng Ngãi – Quy Nhơn – Phú Yên – Nha Trang – Đà Lạt – Phan Thiết – Long Khánh – Sài Gòn. ???? ???? ??? ??????.
Nguyễn Minh Nhật